Bạn đã đi thật rồi, mãi mãi không bao giờ còn có thể nhìn thấy nhau
trong cuộc đời này nữa. Tháng năm qua, cuộc sống đã làm mình quên đi hết
những kỷ niệm về bạn, mọi thứ thật nhạt nhòa và chẳng còn ý nghĩa gì
nữa.
Tin nhắn nhận được của TA hôm ấy làm mình bủn rủn cả chân tay “ H nhà
thầy L mất rồi”. Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi như vậy, mà không biết bao
nhiêu kỷ niệm vội vã hối hả ùa về. Chẳng biết bao nhiêu tháng năm rồi
mình chưa một lần gặp lại…Hôm đó mình lên tận Sóc Sơn tổng ôn cho kỳ thi sát hạch lái xe….Thực tình thì
mình rất rất muốn về đưa tiễn bạn, nhưng đúng hôm đó lại có rất nhiều
vấn đề làm cho mong muốn của mình không thể thành hiện thực được. Giá
như tin nhắn của TA đến với mình sớm hơn 1h đồng hồ. Mình cảm thấy rất
có lỗi với bạn…Vì đã rất lâu rồi mình chẳng còn quan tâm đến bạn nữa…và
cũng không hề biết rằng bạn đã bị cuộc đời xô đẩy như thế nào…
13 năm trôi qua, không biết có một lúc nào đó bạn còn nhớ đến mình
với những kỷ niệm học trò thơ ngây trong sáng ấy nữa không. Mình có lẽ
cũng đã quên sạch rồi, nhưng cái tin đột ngột về bạn làm mình nhớ,
nhớ cậu bạn nghịch ngợm coi trời bằng vung nhưng cuối cùng mình bảo gì
phải nghe nấy, nhớ cậu bạn ngồi học mà cứ nhìn trộm mình rồi tủm tỉm
cười, nhớ bông hồng đầu tiên bạn ngượng ngập tặng cho mình nhân ngày 8-3
cuối cùng của tuổi học trò.
Vậy mà bạn đã xa xôi thật rồi, mình xót xa vô cùng cho người vợ trẻ
và hai đứa con thơ của bạn…Nào ngờ được cuộc sống lại bĩ cực thế này
phải không bạn? Người vợ trẻ bơ vơ khi chưa đến tuổi 30 và đứa trẻ 4
tháng tuổi mồ côi cha. Chỉ nghĩ đến như vậy thôi là nước mắt mình có thể
chảy ra rồi.
Mình không dám hứa, nhưng mình sẽ về thắp hương cho bạn một ngày gần
đây thôi. Mình sẽ cố. Nếu thực sự có kiếp luân hồi, mình mong rằng bạn
sẽ sống khác cuộc đời mà bạn vừa trải qua bạn nhé.
Hãy yên nghỉ và thanh thản nhé. Biển Xanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét