Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

Điều kỳ diệu là có thật.

Điều kỳ diệu là có thật. Dù tôi không biết nó kéo dài trong bao lâu. Nhưng tôi tin vào phép màu, tin vào cơ duyên... 

Tôi kể câu chuyện này ra hi vọng giúp cho ai đó đang loay hoay cùng với người thân chống trả lại căn bệnh ung thư mà cả thế giới đang không có phương thuốc nào chữa được. Mẹ tôi bị bệnh, bác sĩ viện K không kê đơn, không có bất cứ lời khuyên nào...Tôi và các anh chị tôi đã phải loay hoay quá lâu để có thể tìm ra niềm tin và những sản phẩm để cùng chiến đấu với mẹ. Phải tự tìm hiểu thì mới tin và mới tìm ra được con đường đi đúng.

Mẹ tôi năm nay 81 tuổi, hồi trẻ mẹ tôi từng bị Áp xe gan... Bỗng dưng năm ngoái mẹ kêu khó chịu và đi khám thì thấy có hình ảnh khối u ở Gan, Bác sĩ Viện K nói đó là vết sẹo của vết mổ cũ mà thôi. Vậy nên gia đình tôi yên tâm và tìm các loại thuốc nam cho mẹ uống, Đến tháng 5/2017, mẹ tôi lại thấy khó chịu và tiếp tục đi khám... Hình ảnh chụp CT có tiêm thuốc cản quang cho thấy khối u trong gan đã 9,5cm... vì mẹ đã già lại khá yếu nên bác sĩ không tiến hành sinh thiết và kết luận " Biếu gan" Cho xuất viện và nói lúc nào vàng da thì nhập viện... Gia đình tôi đủ hiểu biết để xác định rằng mẹ tôi bị ung thư gan và cũng đã đến giai đoạn phức tạp... Dù vậy vẫn có đôi lúc không muốn tin điều đó và nghĩ rằng chỉ đơn giản là vết sẹo cũ, giờ mẹ già nên nó phát triển lên thôi...Tôi nói với mẹ "Ai rồi cũng phải chết,quan trọng là mỗi ngày được sống mình sống phải thật sự vui vẻ, nếu sống mà cứ lo lắng rằng mình đang bị bệnh sắp chết thì đó là một ngày sống mệt mỏi và vô nghĩa, mẹ cứ yên tâm khám tiếp ko sao thì tốt mà có sao cũng chả sao đâu, cứ vui vẻ sống đến lúc chết thôi mẹ ạ".

Nói điều này với mẹ thấy nhói lòng và thương mẹ ghê. Nhưng thấy các con vui vẻ thì tinh thần mẹ cũng thay đổi rõ rệt, sau đó mẹ tôi về quê, uống một vài loại thuốc và thuốc nam... Tôi và các anh chị vẫn tiếp tục công việc hàng ngày của mình, tôi vẫn lên phây búc chém gió và vẫn âm thầm tìm hiểu các vấn đề liên quan đến ung thư gan., ai mách gì đều tìm hiểu và làm theo...

Đến tháng 8/2017, mẹ bắt đầu có những cơn đau nằm một chỗ và không tự đi lại được...

Gia đình tôi 7 chị em từ miền Nam đến miền Bắc đều đã tập trung về nhà mẹ và chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Lúc ở bên mẹ, chúng tôi nhìn mẹ mà nước mắt cứ rơi, một người chị gái tôi cứ lúc nào đến bên mẹ là khóc nấc lên. Anh trai tôi bỏ công việc và gia đình ở miền nam về bên mẹ, thi thoảng anh giấu các em ra ngoài đứng khóc xong mới vào nhà... Không khí lo lắng, bất lực và u uất bao trùm trong gia đình tôi. Mẹ tôi uống các loại thuốc nam, thuốc bắc được giới thiệu, có lúc mẹ cầm gói thuốc ném đi và cáu vì những cơn đau không giảm mà kéo dài và có phần tăng thêm. Có lúc mẹ khóc trước các con và nói, mẹ biết bệnh của mình rồi, giờ xem có loại thuốc nào giảm đau để tiêm cho mẹ. Những lúc ấy chị em chúng tôi nhìn nhau rồi quay đi giấu những giọt nước mắt lã chã rơi, nỗi đau thấu đến từng thớ thịt vì gần chục đứa con mà không thể làm gì giúp được mẹ. Hình ảnh những ngày cuối cùng bố còn ở lại với chúng tôi từ từ quay chậm lại, và chúng tôi đều hiểu mẹ cũng hiểu rõ bệnh của mình và mẹ đang muốn tiêm Moocphin giảm đau, Nhìn mẹ đau, chúng tôi đau một nỗi đau bất lực của những đứa con không thể đau thay mẹ...
Gia đình tôi phải xoay sở mãi mới chuẩn bị được một ít moocphin để dùng bất cứ lúc nào, thật may mắn là đến giờ số moocphin đó vẫn còn nguyên và chưa phải dùng đến. 

Công việc cũng không thể nghỉ liên tục, có nhiều hôm tôi đến cơ quan toàn cúi mặt xuống gầm bàn lau nước mắt. Đêm không ngủ được, tôi lăn lộn trên mạng, hỏi tìm thuốc khắp nơi, tìm hiểu các bệnh nhân ung thư trên thế giới, đọc các kinh nghiệm giảm đau của những bệnh nhân chia sẻ... Và cuối cùng thì duyên cũng đến, tôi được chị đồng nghiệp cũ giới thiệu tên 1 loại sản phầm từ thiên nhiên... tôi lại tiếp tục tìm hiểu thông tin và khẳng định đây chính là loại phù hợp cho mẹ mình...may mắn nhờ được chị bạn mua được từ chính nước sản xuất mang về cho mẹ uống và thấy có một chút hiệu quả, tuy nhiên những cơn đau vẫn ghé thăm... Tôi tiếp tục tìm hiều và biết thêm một số loại sản phẩm hỗ trợ khác, đúng lúc đó một người bạn giới thiệu về trường hợp bác sĩ Lê là bác sĩ chuyên khoa gan- giảng viên học viện quân y và cũng là bệnh nhân ung thư gan nhưng đã sống được > 10 năm sau khi phát hiện bệnh, nhiều báo đã viết về trường hợp này nên mọi người có thể search thông tin sẽ thấy ... Tôi xin nghỉ làm đến gặp anh ngay trong ngày hôm đó... xem vết mổ của anh dài ngang bụng, nghe anh kể về nỗi tuyệt vọng khi mới phát hiện bệnh và hành trình mổ cắt khối U, quyết định không điều trị bằng các phương pháp hóa xạ trị, anh sang Mỹ để tìm kiếm con đường cho chính mình. Anh cho tôi xem những sản phẩm anh đang dùng, những cái tên thật sự rất quen thuộc vì trước đó tôi đã tìm hiểu và mày mò khắp các trang web, dùng vốn tiếng Anh ko nhiều để tìm hiểu và đọc các nhận xét của những bệnh nhân đã sử dụng trên các trang web nước ngoài... Tôi thấy tràn ngập một niềm hi vọng, gọi điện về cho anh chị mà không giấu được sự xúc động và vui mừng, bởi tôi đã ko mù quáng tin mà đã có sự tìm hiểu khá chắc chắn rồi. 


Thực ra nếu gọi đúng thì những sản phẩm này là thực phẩm chức năng chứ không phải là thuốc... và trên thế giới không một ai khẳng định nó có thể chữa khỏi bệnh chính vì vậy tôi không viết tên những sản phẩm đó lên đây... Nếu ai đó bị bệnh và dám tin, sẽ có duyên gặp được đúng những sản phẩm mình cần. 

Nhiều ngày qua, mỗi buổi sáng mở mắt ra việc đầu tiên là tôi gọi về nhà hỏi anh chị xem đêm qua mẹ cảm thấy thế nào, mỗi lúc gọi điện chỉ mong được nghe câu "Mẹ không đau" là vui cả một ngày, lúc nào anh chị nói "Mẹ đau, là ngày hôm đó tôi không được một phút bình yên". Càng gồng mình lên để tỏ ra vui vẻ như đã từng nói với mẹ trước đây lại càng thấy mình luẩn quẩn và bất lực vô cùng. Tôi vẫn nghịch ngợm trên facebook như không có chuyện gì xảy ra nhưng khi có ai nhắn tin hỏi " Mẹ dạo em/mày dạo này thế nào" là thực tại lại quay về, lại khóc. 

Tuy nhiên

Điều đặc biệt chính là điều mà tôi muốn nói là sau 2 tuần dùng loại thuốc đầu tiên, mẹ tôi đã có thể đứng dậy tự đi vệ sinh được, mặc dù khối u trong bụng vẫn to... Sau đó dùng thêm các loại thuốc của Bác sĩ Lê và đến hiện tại có những lúc mẹ bảo dễ chịu thoái mái như không có bệnh trong người, cơn đau có lúc ngừng hẳn...

Sinh- Lão- Mệnh- Tử là việc của Đất Trời. 

Mẹ tôi đã già, khối u đã rất to, việc làm tan khối u và mạnh khỏe trở lại là điều không tưởng tuy nhiên những kết quả như bây giờ thực sự là một điều kỳ diệu, giống như một phép màu vậy, dù chẳng biết phép màu ấy dài bao lâu, tính ngày, tính tháng, hay tính năm, nhưng qua những ngày nguy kịch chúng tôi vẫn đang có mẹ, dù không khỏe được như xưa nhưng thể trạng có tiến triển và không đến mức tuyệt vọng như trước đây...Đó thực sự là điều quý giá và may mắn rồi.  

Tôi chỉ muốn nói rằng, những bệnh nhân ung thu và những gia đình có bệnh nhân ung thư hãy đừng ngừng hi vọng, đừng ngừng chiến đấu... điều kỳ diệu có thể xảy ra với ai đó, đặc biệt nếu các bệnh nhân còn trẻ, còn sức khỏe thì việc có thể kéo dài sự sống >10 năm tiếp theo là điều hoàn toàn có thể. 

Những gì mà tôi tìm hiểu được cũng chỉ ra rằng- Đối với Ung thư hóa xạ trị không phải là phương pháp tốt nhất, Bệnh nhân cao tuổi và sức yếu thì không nên phẫu thuật, còn nếu bệnh nhân còn trẻ, dựa trên việc chỉ định của bác sĩ có thể phẫu thuật cắt bỏ khối U. Và điều quan trọng nhất là sống vui vẻ, bình yên, có thú vui riêng, luyện tập hít thở đúng cách, cùng với chế độ ăn sạch và dùng các thực phẩm chức năng mà tôi đã nói ở trên là có thể khống chế được các tế bào phát triển. Ngoài ra tinh thần tốt, buông bỏ tất cả mọi tham sân si cũng là cách để cho các tế bào ác tính không có cơ hội phát triển, Toan tính, giận dữ, bực bội, stress cũng là những nguyên nhân gây nên nhiều bệnh mà trong đó sự phát triển của U bướu là điều hiển nhiên. 

HÃY TIN RỒI ĐIỀU KỲ DIỆU SẼ XẢY RA.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét